Tư trang của một vị quản trị Nước như ở Bác Hồ thật đặc biệt quan trọng, bởi nó quá đơn giản và giản dị. Có lẽ những thế hệ tương lai khi nghe kể hoàn toàn có thể tin được đó là lịch sử một thời. Đôi dép cao su đặc làm từ lốp cũ xe hơi, Bác dùng đến mòn vẹt phải đóng đinh bao lần mà Bác vẫn dùng, đôi tất vá đến hai, ba lần, cổ áo sờn rách nát đã mấy lượt lộn lại trong ra ngoài …
Nếp hoạt động và sinh hoạt, cách ǎn mặc của Bác đã thành thói quen, Người luôn có ý thức trước những việc làm đó. Từ những nǎm tháng hoạt động giải trí cách mạng ở quốc tế, lúc ở Vương Quốc của nụ cười, khi về Trung Quốc, về nước thời kỳ bí hiểm ở Cao Bằng hay khi làm quản trị nước. Những nǎm tháng đi kháng chiến, lúc về thǎm nông dân gặt hái hay làm thượng khách ở quốc tế, Bác luôn luôn với một tư thế giản dị và đơn giản, thư thả, tự tại, tương thích với điều kiện kèm theo và thực trạng. Dù ở đâu khi nào Bác cũng để lại ấn tượng tốt đẹp, một phong thái mẫu mực của một lãnh tụ. Hành trang Bác mang theo tự nói lên một điều chân thực. Làm chức càng cao càng phải đơn giản và giản dị, làm quản trị Nước Bác nhận lấy cho mình được cái quyền sống giản dị và đơn giản, bằng mức sống thông thường của dân cư. Các chiến sỹ được giao việc ship hàng Bác, tìm mọi cách lo cho Bác được chu tất về mọi mặt. Nhưng Bác luôn có cái lý của Bác, thời kỳ chiến khu gian nan Bác bảo chưa thiết yếu, khi làm quản trị Nước Bác bảo dân còn nghèo .
Nhớ thời kỳ về nước ở hang Cốc Bó, Bác thường vào những bản làng thǎm đồng bào, với bộ quần áo Chàm, chân đi giày vải, trông như một ông Ké thực thụ. Khi về Thủ đô TP. Hà Nội đọc Tuyên ngôn độc lập, những chiến sỹ Trung ương may cho Bác bộ quần áo bằng vải Kaki. Thời kỳ kháng chiến, Bác có thêm bộ “ Quân phục màu xanh ” Bác thường mặc lúc hành quân đi lẫn trong đoàn quân ra trận. Bác còn có thêm chiếc áo len cho ấm về mùa đông, chiếc áo khoác tránh mưa là chiến lợi phẩm của một đơn vị chức năng bộ đội Tặng Ngay Bác. Trời nắng Bác thường dùng bộ “ Lụa HĐ Hà Đông ” .
Đồ dùng của Bác có chiếc va ly nhỏ đựng sách, tài liệu và cái máy chữ, quần áo tư trang cho vào một túi nhỏ. Các đoàn thể Tặng Ngay Bác nhiều tư trang, vật dụng. Bác thường đem làm tặng phẩm cho cá thể, tập thể có thành tích, hoặc đem bán đấu giá lấy tiền cho cách mạng .
Tư trang của Bác khi nào cũng ở mức thiết yếu cho hoạt động và sinh hoạt, nhưng Bác lại luôn luôn lo cho sự thiếu đủ của từng người. Bác đến thǎm thương bệnh binh, Bác lo từng chiếc áo ấm cho họ lúc vào trại tù binh thấy tù binh thiếu áo, Bác cũng lo áo cho họ, cử nghĩa đó làm bớt đi sự cǎng thẳng hận thù của con người với con người, của hai dân tộc bản địa. Trong khó khăn kháng chiến, Bác cùng chịu đựng đói, no, mát mẻ như người chiến sỹ. Không để lại gì cho riêng mình mà lo cho chiến sỹ trước. Bác là người khởi xướng trào lưu “ Mùa đông binh sỹ ”, hoạt động nhân dân không những lo cái ǎn mà còn lo cái mặc cho chiến sỹ. ở hậu phương ai có thành tích lo cho chiến sỹ mặc ấm Bác đều gửi thư khen ngợi .
Kháng chiến thắng lợi Bác quay trở lại Thủ đô, ǎn mặc của Bác cũng không biến hóa lắm. Bác thường dặn những chiến sỹ ship hàng khi giặt áo cho Bác thấy chỗ nào rách nát thì vá lại cho Bác dùng, vì vậy việc khâu vá quần áo cho Bác những chiến sỹ Giao hàng cũng tự làm lấy. Khi cần lắm những chiến sỹ không làm được mới xuống nhà máy sản xuất nhờ làm giúp. Bác mặc số lượng ít nên phải biến hóa luôn. Bác đi nhiều nơi. Khi xuống đồng ruộng gặt lúa, chống hạn với bà con nông dân, quần áo thường vấy bùn. Khi thǎm nhà máy sản xuất Bác thường xuống tận nơi thao tác của công nhân nên dầu mỡ, chất xút thường vấy vào quần áo Bác, những chỗ đó dẫu giặt sạch ít lâu sau cũng bị bủng. Thay cái mới Bác không chịu, Bác bảo khâu vá lại cho Bác để Bác dùng. ở những bộ quần áo đó những vết mạng, những miếng vá đều gắn với những kỷ niệm. thời kỳ Bác đi kháng chiến, trong bộ quần áo xanh, trên đường hành quân, Bác như một người lính, vai thắt bao gạo ngang sống lưng, mũ cài lá ngụy trang, khǎn vắt ngang vai hòa vào nhịp bước hành quân của bộ đội, dân công đi chiến dịch. Trên đường gặp một ông cụ trong đoàn dân công. Hai người chuyện trò tâm đầu hợp ý. Bác khen ông cụ “ Cụ già còn Giao hàng tiền tuyến làm gương cho con cháu noi theo ”. Cụ kia khen Bác : “ Tôi làm thế nào bì được với Cụ, Cụ râu tóc đã bạc mà vẫn “ Chiến sỹ Bạch đầu quân ”. Hai Cụ vừa đi vừa chuyện trò vui tươi. Khi lội qua suối, cụ dân công trượt chân, Bác vội đỡ kịp thời nên cụ không bị ngã, nhưng chiếc đinh ở đầu đòn gánh đã vướng làm rách nát áo Bác. Cụ dân công vội cảm ơn “ Thật là em ngã anh nâng ”. Cả hai cụ cùng cười vui tươi. Còn vết mạng ở đầu gối là kỷ niệm ở Ngòi Thia, gần Tân Trào. Hôm đó Bác đi ngựa, khi đến chỗ vòng ngoặt gấp có cây tre chắn ngang lối đi, ngựa phi nhanh Bác chưa kịp ghìm cương, ngựa dừng bất thần Bác mất đà bị ngã, nhưng may Bác phản xạ nhanh nên chỉ xước đầu gối, vết xước làm rách nát vải và chảy máu. Khi mọi người chưa kịp đến thì Bác đã đứng dậy, chân đi cà nhắc. Còn vết khâu ở gần gấu áo là lần Bác về chống hạn. Bác cùng chiến sỹ Tỉnh ủy tát nước gàu dai, nhưng chiến sỹ Tỉnh ủy không biết tát nước, cứ lóng ngóng chân tay, làm dây gàu vướng vào làm gấu áo Bác bị rách nát, sau phải vá lại, Bác bảo : “ Làm cán bộ chỉ huy nông nghiệp thì phải biết cách lao động của nông dân ”, rồi Bác tập cho chiến sỹ tát nước. Có lần Bác đi thǎm một xí nghiệp sản xuất, Bác xuống tận tổ công nhân đang cho chạy máy, Bác đến hỏi han việc làm : chất xút bắn vào áo, tạo thành nhiều vết khác màu áo, Bác bảo chiến sỹ Giao hàng khắc phục làm cho màu áo và màu vết xút gần giống nhau, và áo lại dùng được thông thường. Tất cả những áo quần đó vì đã mang vết nên không hề giấu Bác để thay cái mới được, thay cái khác lá Bác biết, Bác phê bình ngay .
Đồng chí Cần, chuyên lo ǎn uống, quần áo cho Bác thời kỳ ở TP. Hà Nội. Đồng chí tầm cỡ người như Bác, nên khi may quần áo cho Bác đồng chí mặc vừa là Bác mặc vừa. Quần áo thường ngày Bác thích màu gụ, nên khi may xong chiến sỹ mang sang nhà máy sản xuất Tô Châu nhuộm gụ. Bộ nào hơi cũ là chiến sỹ thay bộ khác cùng kiểu cùng màu nên lúc đầu Bác không biết. Một thời hạn sau Bác thấy quần áo vẫn mới, Bác bèn ghi lại rất kín và phát hiện ra là chiến sỹ đã đổi quần áo của Bác. Bác liền phê bình, từ đó rất khó đổi khác quần áo của Bác. Áo Bác dùng lâu giặt đi giặt lại nhiều lần nên cổ áo bị sờn và rách nát dần, khi mọi người ý kiến đề nghị Bác cho thay cái khác Bác bảo : “ Cả cái áo chỉ sờn chỗ cổ, mà vứt đi thì không được, chú chịu khó tháo rồi lộn trong ra ngoài, may lại vẫn lành “ Như mới ”. Làm theo ý Bác được mấy lần, sau không hề “ Khắc phục ” được nữa Bác mới cho thay cái mới. Đôi bít tất Bác đi cũng vậy, bị thủng ở đầu ngón chân Bác bảo khâu lại cho Bác dùng, vì không biết tạo ra sự phải xuống xí nghiệp sản xuất may mặc của Bộ Nội vụ nhờ những cô giúp. Các cô ý kiến đề nghị thay đôi khác cho Bác, nhưng Bác đã dặn là bít tất của Bác chỉ hỏng mũi, còn mọi chỗ vẫn lành nguyên, chỉ nhờ những cô khâu lại, nếu đem đổi đôi khác là Bác không dùng đâu. Khi Bác dùng lại đôi tất, khen những cô khéo tay, Bác nói : “ Chú xem, chỉ chịu khó một tý là có đôi bít tất như mới ”. Lần sau đôi bít tất đó thủng hai lỗ trước và sau, rồi lại lần nữa, những cô phải khâu vá đôi bít tất đến ba lần. Bác thường dùng khǎn mặt vuông, vì dùng khǎn mặt vuông tiết kiệm ngân sách và chi phí hơn khǎn mặt chữ nhật, mỗi khi dùng xong Bác có thói quen phơi lên dây, luôn giữ hai mép dưới bằng nhau. Bác tìm mấy hòn cuội nhỏ xếp vào trong hộp đựng xà phòng, khi dùng xong Bác để xà phòng lên những hòn cuội, xà phòng mau khô, nên tiết kiệm chi phí .
Chị Liên là người được chiến sỹ Cần nhờ may vá giúp Bác. Chị kể lại, khi thao tác này mới thực sự hiểu Bác giản dị và đơn giản và tiết kiệm ngân sách và chi phí đến chừng nào. Bác có chiếc áo gối vải màu xanh độc lập, miếng vá này chồng lên miếng vá kia, mỗi lần cầm chiếc áo gối vá lại cho Bác mà chị không cầm nổi nước mắt, không cầm kim vững để khâu lại được chị nói với chiến sỹ Cần : “ Anh đừng bắt tôi vá áo gối cho Bác nữa. Tôi thương Bác lắm, anh có cách nào thay áo gối khác cho Bác ”. Đồng chí Cần nói : “ Tôi đã nhiều lần ý kiến đề nghị Bác cho thay cái khác, nhưng Bác chưa chấp thuận đồng ý Chị chịu khó vá giúp tôi ”. Cầm kim mà lòng chị không cầm nổi nước mắt. Những lúc đó chị tưởng tượng Bác như đồng cảm nỗi lòng người mẹ hiền thôn quê tần tảo lo cho đàn con nhỏ miếng ǎn, manh áo trong cảnh túng thiếu. Bác hiện thân của người mẹ Nước Ta, so với ai đó dẫu ở cương vị công tác làm việc nào Bác cũng giáo dục niềm tin biết quý trọng con người là ở thái độ so với tiết kiệm ngân sách và chi phí, đó là thước đo đạo đức của cán bộ. Đối với đồng đội Giao hàng Bác chân tình mà nghiêm khắc khi giáo dục tiết kiệm chi phí .
Đôi dép cao su đặc của Bác đã đi vào thơ ca nhạc họa, hiện thân trong đời sống nhân dân như một lịch sử một thời, gắn liền với cuộc sống vĩ đại, đức tính đơn giản và giản dị, ý chí kiên cường, bền chắc cùng với dân tộc bản địa trên dặm đường trường chinh vạn dặm vì độc lập tự do của Tổ quốc. Đôi dép của Bác được cắt từ chiếc lốp ôtô quân sự chiến lược, chiến lợi phẩm của trận phục kích địch tại Việt Bắc, đôi dép được cắt vừa chân Bác, hai quai trước to bản kiểu quai vắt chéo, vừa êm vừa chắc như đinh cho khi lội suối, trèo đèo, vượt đường trơn, dốc cao. Thấy tiện, dễ sử dụng lại hiệu suất cao, Bác cho thông dụng trong toàn mặt trận, thay thế sửa chữa dần giày vải, dép rơm, dép mo cau … Nhân chuyến hành quân đi chiến dịch, Bác thấy ai cũng đi đôi dép cao su đặc vượt suối bǎng đèo thoǎn thoắt, Bác nói vui : “ Như vậy Bác cháu tất cả chúng ta có đôi hài cao su đặc vạn dặm, tất cả chúng ta muốn đi đâu cũng được ” .
Về TP. Hà Nội, Bác vẫn dùng dép cao su đặc. Đôi dép Bác dùng lâu ngày vẹt cả đế, quai bị tuột luôn, đóng đinh gǎm quai nhiều lần mà vẫn tuột, có kiên trì và khéo tay mới làm lại được, khi sửa xong thấy vẫn dùng được là Bác cứ dùng. Thấy dép Bác cũ, hỏng nhiều, những chiến sỹ Giao hàng đề xuất thay đôi khác, Bác không chịu. Anh em bàn “ kế hoạch ” làm một đôi khác thật giống đôi dép Bác đang đi chỉ có khác là chắc, bền hơn, lợi dùng thời cơ thay vào. Hôm đầu Bác đi Bác không nói gì, bạn bè tưởng việc đã êm, nào ngờ sáng hôm sau Bác hỏi sao lại đổi dép của Bác, bạn bè đành thưa thật với Bác, Bác ôn tồn bảo :
“ Các chú biết lỗi nhận lỗi là tốt, đôi dép cũ của Bác nếu chịu khó sửa vẫn còn dùng được, lần sau shopping cái gì cho Bác, những chú phải báo cho Bác biết ”. Anh em tưởng Bác nói thế là đã đồng ý đổi dép, nhưng Bác vẫn giữ đôi dép đó mặc dầu đã sửa nhiều lần, vì nó là kỷ niệm bên Bác từ những ngày gian nan. Bác còn có một tham vọng duy nhất nữa là cùng đôi dép đó vào thǎm đồng bào miền Nam là Bác thỏa mãn nhu cầu ước nguyện. Bác nói thật cảm động. Một lần Bác đến thǎm một đơn vị chức năng thủy quân, những chiến sỹ lần đầu gặp Bác, ai cũng muốn được gần Bác nên chi chít nhau làm tuột quai dép của Bác. Bác bảo chú nào khéo tay sửa lại cho Bác. Ai cũng muốn giành lấy để giúp Bác, thế rồi đôi dép được chuyền tay nhau, nhưng không ai sửa được vì dép đã quá vẹt mòn, đã đóng đinh mấy lần rồi, xâu vào nó lại tuột ra. Có người nhanh chân kịp lấy búa và đinh sửa lại giúp Bác, Có người nhu yếu Bác đổi dép khác. Bác bảo : “ Dép đã sửa xong khi nào không sửa được hẵng hay, giờ mua chiếc khác không thiết yếu, vẫn dùng được sao vứt nó đi, dân ta còn nghèo, mỗi người kể cả quản trị nước cũng phải tiết kiệm chi phí ” .
Có mẩu chuyện vui về đôi dép của Bác, lần đó xem phim, tổng thể đều ngồi bệt xuống nền nhà gỗ, Bác để dép bên cạnh phía trước để khi về cho tiện lấy và không nhầm lẫn. Xem phim xong, Bác cùng mọi người chụp ảnh, cô gái ngồi cạnh Bác, thấy đôi dép đã quá cũ, không biết dép Bác, sợ làm xấu mất ảnh, cô vươn người với tay định cất đi, Bác nhanh tay hơn với trước, vội cất ra sau và nói vui, ờ đúng rồi, phải giấu nó đi, chứ vào ảnh hỏng mất ảnh .
Bác có thói quen, khi đã đi dép là cúi xuống kéo quai hậu cẩn trọng, vừa dễ đi, chắc như đinh, dép không kêu lẹt bẹt, làm mất tác phong của người đứng đắn, dép mòn cũng mòn đều, không mòn vẹt một bên, hai quai trước cũng đỡ hỏng. ở Bác đi dép cũng là một nét vǎn hóa .
Đầu nǎm 1958, Bác đi thǎm Ấn Độ, Bác vẫn đi đôi dép thường ngày. Mọi người trong đoàn thấy thế, rất ái ngại nên bàn nhau mang theo một đôi giày vải. Lên máy bay nhân lúc Bác ngủ, thay đôi dép bằng đôi giày vải, khi thức giấc Bác hỏi dép, bạn bè vấn đáp Bác là đôi dép đã để dưới khoang máy bay. Khi xuống trường bay, Bác nhu yếu lấy dép để Bác đi. Bác bảo đừng lo gì cả, quốc gia Ấn Độ cũng nghèo như mình, mới có độc lập nên nhiều khó khăn vất vả. Bác đi dép có bít tất thế là tốt, họ không chê mình đâu. Nhân dịp này Bác muốn thân thiện với nhân dân lao động Ấn Độ. Hôm sau trên những trang báo lớn Ấn Độ đều hết lời ca tụng Bác là vị quản trị nước dân chủ nhất quốc tế. Ca ngợi đôi dép Bác Hồ là một lịch sử một thời của một con người lịch sử một thời. Hôm Bác đến thǎm một ngôi chùa, Bác vừa cởi dép ở ngoài để vào nhà chùa, những phóng viên báo chí được dịp tha hồ quay phim, chụp ảnh đôi dép lịch sử một thời đó .
Bác lo cho dân không chỉ ngồi ở bàn giấy rồi nghe báo cáo giải trình, mà Bác trực tiếp xuống tận cơ sở, đến với từng người lao động để hiểu hơn tình hình thực tiễn. Đi đâu Bác chỉ dùng một chiếc xe “ Pabêđa ” do nhân dân Liên Xô gửi Tặng Kèm. Xe dùng đã lâu ngày nên cũ và hay hỏng vặt, vǎn phòng ý kiến đề nghị Bác cho đổi xe khác tốt hơn, Bác không đồng ý chấp thuận Bác bảo : “ Ai thích đi nhanh, thích êm thì đổi. Còn Bác thì không ”. Có hôm đến giờ đi công tác làm việc, xe không nổ máy được, Bác ôn tồn bảo chiến sỹ lái xe : “ Máy móc có lúc trục trặc. Chú cứ bình tĩnh sửa, sửa xong Bác cháu đi cũng kịp ” mấy phút sau xe mới nổ máy được, Bác cười vui và nói : “ Thế là xe vẫn còn tốt ”, ở Bác, tiết kiệm chi phí là hành trang trong cuộc sống. Thật cảm động khi biết rằng bản di chúc của Bác đã đi vào lịch sử dân tộc dân tộc bản địa được Bác viết, ở mặt sau tờ tin hàng ngày của Nước Ta Thông tấn xã. Hành trang của Bác – của một vị lãnh tụ, đơn giản và giản dị như hành trang của một người dân thông thường, bởi Bác sống không riêng gì cho riêng mình .
Ý nghĩa câu chuyện:
Qua câu truyện giáo dục tất cả chúng ta phải biết tiết kiệm ngân sách và chi phí, rèn luyện cho mình một cách sống giản dị và đơn giản tương thích với điều kiện kèm theo và thực trạng, mặc dầu ở bất kể cương vị nào cũng cần phải tiết kiệm ngân sách và chi phí, không riêng gì tiết kiệm ngân sách và chi phí cho bản thân mà tiết kiệm ngân sách và chi phí cho mọi người, phải luôn chăm sóc đến đời sống xung quanh của mọi người .
Bài học kinh nghiệm:
Một là, tiết kiệm chi phí, giản dị và đơn giản chính là yếu tố quan trọng để tất cả chúng ta xây đắp nhân cách con người Nước Ta. Noi gương Bác những những tầng lớp phụ nữ kiến thiết xây dựng lối sống tiết kiệm chi phí, đơn giản và giản dị sẽ giúp cho những mái ấm gia đình Nước Ta niềm hạnh phúc ấm no .
Hai là, làm theo cách sống đơn giản và giản dị, tiết kiệm chi phí ở Bác, sẽ giúp cho cán bộ, nhân dân, những những tầng lớp phụ nữ kiến thiết xây dựng đời sống tương thích với điều kiện kèm theo, thực trạng của bản thân, mái ấm gia đình và xã hội, biết sử dụng một cách hài hòa và hợp lý, đúng mức của cải, vật chất của mình và của xã hội .
Ba là, để noi theo đời sống đơn giản và giản dị, tiết kiệm ngân sách và chi phí của Bác Hồ tất cả chúng ta phải tiếp tục rèn luyện để có được một lối sống trong sáng đơn giản và giản dị, phải sống bằng chính sức lao động của mình, không tham ô, không xa hoa, tiêu tốn lãng phí .
Bốn là, tiết kiệm chi phí cho bản thân và mái ấm gia đình giúp ta không thay đổi trong tiêu tốn, dữ thế chủ động hơn trong việc làm, đời sống. Tiết kiệm cho tập thể và nhà nước thì nước sẽ giàu, dân sẽ mạnh và góp thêm phần đưa quốc gia, con người hướng tới một sự tăng trưởng vững chắc .